Đãn Vi Quân Cố (但为君故)
Tác giả: Hàn Y (寒衣)
Thể loại: Cổ trang, giang hồ, cung đình, nhất thụ nhất công, cường công cường thụ, mĩ công, ngược luyến tàn tâm, HE.
Paring: Kim Tại Trung x Trịnh Duẫn Hạo
Edit: Jaeholuv or Sò công tử ^^
Trích: Hạo thụ văn tập
Bản dịch này không mang mục đích thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả.
***
~ Chương thứ nhất ~
Trịnh Duẫn Hạo là danh bộ khoái.
Liễu Huyền là một thị trấn nhỏ, nhưng lại phụ cận hạ du sông Đại Giang (Trường Giang), nên thường có bọn đạo tặc theo thủy lộ chạy trốn tới. Bởi vậy thị trấn tuy nhỏ, ngũ độc đều đủ ( ý nói loại người nào cũng có ), nếu có người nói nam tử bán đậu hũ Triệu Lão Nhi chính là hải tặc Nhị Đao mà triều đình đã bỏ ra ba nghìn lạng vàng để truy bắt suốt năm năm, phản ứng đầu tiên của ngươi hẳn là phải đi huyện nha thông báo, mà không nghĩ làm sao có thể buổi sáng hôm nay ăn đậu hũ còn chứng kiến hắn bị Lý đồ tể đáng một quyền còn không dám đánh lại – đương nhiên Lý đồ tể kia cũng rất có thể là hái hoa tặc Lý Phi Hoa.
Nhiệm vụ của Trịnh Duẫn Hạo chính là mỗi ngày trên đường tìm kiếm những kẻ giống phạm nhân bị truy nã, sau khi xác định rõ sẽ bắt bọn họ về quy án. Thường có người nói, nếu hắn không phải bộ khoái, tiền thưởng cũng đủ để hắn ăn mười đời.
Nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại đúng là bộ khoái, một tiểu bộ khoái hưởng bổng lộc triều đình. Bắt được nhiều đạo tặc trộm cắp, tối đa cũng chỉ được lĩnh nhiều thêm một hai lượng bạc, còn thường thường bị mọi người bắt đi mời khách hết sạch. Bất quá sống trên đời, tiền bạc là vật ngoài thân, Trịnh Duẫn Hạo vẫn là nói như vậy. Là nam nhi hẳn sẽ không vì vài đồng tiền mà tính toán, liền rất không có ý nghĩa – đương nhiên, ý nghĩ này mỗi tháng đều sẽ biến mất vài ngày, chờ nhận được bổng lộc rồi mới lại trở về.
“ Rượu trong chén khoái ý đao, nam nhi giang hồ tự tiêu dao ~” Vừa nghe tiếng hát phá chiêng cũng biết là Trịnh Duẫn Hạo đã tới “Tuần tra”. Trịnh Duẫn Hạo thanh âm trầm thấp cũng coi như là dễ nghe, làm sao giọng hát cứ như là cứa vào tai người ta ( sock hàng o_0), làm cho người ta hàm răng đều ngứa, thật muốn cắn hắn một ngụm. ^^
“ Trịnh bộ khoái, Huyện thái gia tìm ngài ni!” Người vừa nói lập tức được chung quanh mọi người cảm kích, Trịnh Duẫn Hạo đối hắn gât đầu: “ Đã biết, ta đây trở về đi, phiền toái ngài.”
Nhẹ nhàng xoay người, bóng lưng cao ngất cấp tốc rời đi, lưu lại một đám người thất chủy bát thiệt nghị luận.
“Duẫn Hạo a” Chu Thiên Nguyên ngồi ở ngay giữa đại đường, hữu khí vô lực ném xuống một đạo công văn, “Người này dọc theo Đại Giang một đường đi về phía đông, có người nói trước đó vài ngày tại cánh rừng bến tàu thấy hắn hạ thuyền, hướng Liễu Huyền trấn đi tới. Cấp trên nhượng ta mau chóng bắt được người, ngươi tận lực tìm đi.”
“ Lão gia, coi như người nọ không nhìn lầm, có thể là đến Liễu Huyền, lại không phải là thật đến Liễu Huyền a. Nếu phạm nhân đều ngu xuẩn cố tình để lộ hành tung, vậy chúng ta này làm bộ khoái là làm gì.” Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt đau khổ, hé ra khuôn mặt tuấn tú nhất thời như ăn khổ qua, “ Ty chức tận lực, nhưng nếu người nọ không ở Liễu Huyền, ty chức cũng vô pháp.”
“ Chúng ta cũng biết đạo lý kia, nhưng trên không nhất định biết a!” Chu Thiên Nguyên nặng nề thở dài, “ Duẫn Hạo, tóm lại ngươi tận lực đi, ta cũng biết Tri phủ làm khó ta, có thể làm thuộc hạ người ta, còn có thể nhiều lời những gì? Bất quá nghe nói đạo tặc này danh tiếng rất lớn võ công cũng rất cao, cao thủ thua dưới tay hắn cũng không ít, đoán chừng hắn cũng không phải là chạy trốn tới nơi này, có thể sẽ không che giấu hành tung đi.”
Trịnh Duẫn Hạo mở ra công văn, chân mày nhất thời nhíu lại: “ Điệp yêu hoa….Hái hoa tặc?”
Chu Thiên Nguyên gật đầu: “ Là hái hoa tặc, trên văn thư có nói dấu chân hắn đạp biến đại giang nam bắc, tàn phá nữ tử vô số. Duẫn Hạo, người này có thể khó đối phó a!”
“ Ty chức biết!” Trịnh Duẫn Hạo vươn người mà đứng, thần tình nghiêm nghị, “Hắn nếu dám đến nơi này, cũng đừng trách ta khiến hắn có đi mà không có về!”
Hắn trên người nổi lên sát ý, cuộc đời hắn hận nhất hái hoa tặc, hủy hoại cả đời người khác, hết lần này tới tần khác tội danh không đủ xử trảm. Ỷ vào thân thể cường đại mà hiếp bức kẻ nhỏ yếu, người như thể quả thực không phải là nam nhân!
Trên công văn tất cả tội danh đều được bày ra, thấy hắn lòng đầy căm phẫn, quả muốn đem người nọ bắt về quy án. Xoay người sải bước đi ra đại đường huyện nha, đều quên cùng Huyện thái gia chào hỏi. Chu Thiên Nguyên cười khổ: Cũng biết hắn sẽ có phản ứng này, nhưng phía trên thúc giục làm ngay, vụ án này không thể không giao hắn xử lý.
Nhưng luôn là lo lắng a, Điệp yêu hoa này không chỉ võ công cao, mà còn quỷ kế đa đoan. Duẫn Hạo mặc dù cũng rất thông minh, nhưng lại là một quân tử, chỉ sợ chính sự chính trực ấy sẽ hại hắn.
Ai! Bắt không được người này coi như xong, Duẫn Hạo ngàn vạn lần có thể đừng xảy ra chuyện gì a!
Làm sao bắt dâm tặc?
Trịnh Duẫn Hạo ở trong huyện thành vòng vo bảy tám vòng, Hàn bộ khoái rốt cục nhịn không được: “Hạo đầu a, phải làm sao, hái hoa tặc giống nhau khinh công đều đặc biệt hảo, tính cảnh giác lại cao, cho nên muốn bắt hái hoa tặc, tốt nhất là dụ rắn ra khỏi hang thỉnh quân nhập bình, ta đến đây ôm cây đợi thỏ không phải là xong rồi sao.”
“ Úng.” Trịnh Duẫn Hạo liếc mắt, “ Tiểu Hàn, không đúng thành ngữ thì đừng có loạn dùng, ngươi nói cho ta biết chúng ta làm sao để gậy ông đập lưng ông đây?”
“ Đương nhiên là truyền ra tin tức huyện lý chúng ta có đại mĩ nữ, nếu là hái hoa tặc nhất định sẽ không bỏ qua loại chuyện như vậy, chỉ cần hắn xuất hiện….” Hàn bộ khoái hắc hắc cười xấu xa, “ Chúng ta có thể bố trí bắt hắn.”
Trịnh Duẫn Hạo nghiêng qua hắn liếc mắt một cái: “ Hàn bộ khoái thực sự là ý kiến hay, tiểu đệ ngu dốt, xin hỏi đại mỹ nữ ở nơi nào?”
“… Tùy tiện tìm khuê nữ nhà ai, phóng xuất tin đồn. Dù sao ở huyện lý này các đại tiểu thư đều chân không bước ra khỏi nhà, ai biết các nàng là cái dạng gì!” Hàn bộ khoái sửng sốt, lập tức đáp.
“ Nga” Trịnh Duẫn Hạo trầm ngâm một chút, “Kia Hàn bộ khoái, chúng ta thế nào phóng xuất tin đồn? Nói khi đi thắp hương không cẩn thận chứng kiến mỹ mạo tiểu thư kia? Hay nói khi đi phố gió thổi mở màn kiệu?”
“ Cũng có thể a, làm sao thấy được có quan hệ gì, không cần cố ý giải thích đi?” Hàn bộ khoái kỳ quái nhìn Trịnh Duẫn Hạo, không rõ hắn hỏi vấn đề này để làm gì.
“ Tiểu Hàn, ngươi có biết hay không đối với nữ tử mà nói, danh tiết có bao nhiêu trọng yếu? Chúng ta nếu nói như vậy, đừng nói vạn nhất thất thủ hại cô nương kia thật bị tặc tử sở ô, coi như hết thảy thuận lợi, nàng kia sau này chỉ sợ cũng khó khăn gả đi lấy chồng.
Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu thở dài nói,“Biện pháp này quá hại người, quyết không thể dùng.”
“Kia…… Chúng ta có thể…… Đến lầu xanh tìm một nữ tử……” thanh âm của Hàn bộ khoái vì căm tức của Trịnh Duẫn Hạo mà ngày càng nhỏ,“ Mời nàng giả trang tiểu thư……”
“Quá nguy hiểm, Điệp yêu hoa rất giảo hoạt, không thể bắt người không liên quan phải mạo hiểm.” Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu,“Cho dù là cô nương bán rẻ tiếng cười, cũng không phải là nên bị người chà đạp .”
“Vậy hãy để cho người có liên quan mạo hiểm, dứt khoát Hạo đầu ngươi giả trang mỹ nữ đi!” Này không được vậy cũng không được , ngay cả kỹ nữ đều sợ thất thân a? Hàn bộ khoái vừa trong lòng càm ràm, vừa oán giận nói. Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe thiếu chút nữa sặc, liều mạng ho khan mấy tiếng đè xuống:“Tiểu Hàn ngươi xem ta có thể giả trang nữ nhân sao? Ngươi giả trang đều so với ta giống.”
Đây cũng là, nếu bàn về tướng mạo, Hàn bộ khoái tự nhiên so với Trịnh Duẫn Hạo kém xa. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo vóc người thật dài, mặc dù không phải nam tử cơ thể thô lỗ, nhưng cũng rất cường tráng rắn chắc. Rõ ràng mọi người đều là mặc y phục bộ khoái xanh đen, duy chỉ có hắn một đống y phục tơi bời cũng toát ra khí chất hơn người. Không gầy gò cũng không mập mạp, lỗi lạc mà đứng, thật giống như gió thổi vạt áo hắn, để cho hắn thoạt nhìn phiêu nhiên giống như tiên. Vóc người đẹp thì cũng thôi, tuy gương mặt so với nữ nhân còn nhỏ hơn thường xuyên bị đem ra giễu cợt, nhưng là lại anh khí bừng bừng, mười phần như những anh hùng hiệp khách giang hồ trong chuyện xưa. Mày kiếm nồng đậm ngăn chặn cả khuôn mặt khí thế, một đôi ánh mắt sắc bén như điện, người xem đều vô pháp thoát ra. Khó trách những tiểu cô nương trong huyện lý thấy hắn đều một bộ thẹn thùng, thật sự là…… Trong rừng trúc toàn nhưng cây trúc tầm thường lại xuất hiện một cây trúc vừa cao, vừa khỏe, vừa đẹp mắt a!
“Chỉ biết cười nhạo ta lớn lên bộ dạng thấp.” Hàn bộ khoái nghĩ đến đây, bi ai nhìn nhìn bản thân một chút rồi lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo — a, hắn thế nhưng chỉ cao đến vai người kia, quả thực là không có thiên lý! Hắn cố gắng ai oán lại ai oán, đem chuyện của hái hoa tặc vứt ra sau đầu.
Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, xem ra, vẫn là chỉ có thể dựa vào bản thân. Hái hoa tặc thông thường hoạt động buổi tối, trong khoảng thời gian này, hắn vẫn là ít ngủ đi, buổi tối tuần tra nhiều một chút.
Thật may là huyện thành không lớn, nên như vậy đi.
Đêm khuya như mực, đêm lạnh như nước.
“Thử à” Một tiếng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, Trịnh Duẫn Hạo nhìn mình bị lùm cây xé rách một vạt áo, cau mày lộ ra một nụ cười khổ. Trong lòng tính toán phải mua một món y phục dạ hành tiện nghi, đồng thời vẫn tập trung tinh thần chú ý động tĩnh chung quanh.
Kia hái hoa tặc vẫn là không xuất hiện, như vậy từ buổi tối tới khi đêm xuống, Trịnh Duẫn Hạo đoán chừng bản thân sẽ mệt chết mất thôi. Nhưng đây cũng là không có cách nào khác, chẳng lẽ thật sự phải tìm một nữ tử làm mồi dụ? Hắn không nắm chắc bảo hộ đối phương chu toàn, vì vậy thà bản thân bị mệt nhọc, cũng không thể mạo hiểm như vậy.
“Kia tặc tử hơn phân nửa căn bản không có tới nơi này đi, Liễu Huyền cũng không phải là cái địa phương phồn hoa gì, tại sao đều chạy tới nơi này.” Trịnh Duẫn Hạo thấp giọng nói thầm, giọng nói vừa dứt, bên tai nghe được thanh âm của vạt áo phật gió. Trong lòng hắn rùng mình, nhất thời tỉnh táo đứng lên. Hướng thanh âm phát ra nhìn lại, chính mình núp ở trong bóng tối.
Chỉ thấy trên phòng bóng người xẹt qua, thân pháp cực nhanh, trên người không phải y phục dạ hành, mà là trường bào trắng tinh. Trịnh Duẫn Hạo tung người, lặng yên không một tiếng động đi theo sau thân ảnh kia, hướng thành tây bước đi. Người nọ y phục màu sắc rõ ràng, cách mười mấy trượng cũng không mất dấu, Trịnh Duẫn Hạo sợ bị hắn phát hiện, cách xa chút, mắt thấy hắn đến sân ngoài ở thành Tây, mũi chân điểm một cái , nhảy đi vào.
Chẳng lẽ kia thật là hái hoa tặc? Ban đêm đột nhập vào nhà người ta, không gian xảo cũng là đạo chích.
Bất quá tòa nhà ngoài thành Tây này cũng là rất thần bí, nghe nói chủ nhân tòa nhà lai lịch rất lớn, mặc dù tòa nhà ở Liễu Huyền trấn, quan phủ đối với tình hình tòa nhà này cũng không biết gì cả. Trịnh Duẫn Hạo ở ngoài tòa nhà hơi chần chờ, nghĩ tới có muốn hay không trở về huyện nha cầm lệnh bắt giữ mới trở lại, hoặc là gõ cửa để chủ nhân tòa nhà phối hợp một chút. Hắn dõi mắt nhìn lại, bóng trắng kia ở trong nhà tả vọt hữu vọt, đến một chỗ trước lầu hai, từ cửa sổ nhảy đi vào. Trịnh Duẫn Hạo thầm kêu không tốt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy vào trong nhà, thi triển khinh công đến trước lầu, cũng lặng đi vào.
Sau khi tiến vào mới phát hiện tòa nhà này hết sức lớn, chỗ ngồi này từ tiểu lâu bên ngoài nhìn qua là một tòa nhà cô lập, trên thực tế lầu một lại cùng các phòng khác thông nhau, cơ hồ chiếm hết nửa cái sân. Hắn mới vừa rồi chần chờ chốc lát, Bạch y nhân kia đã không biết tung tích. Trịnh Duẫn Hạo trong lòng lo lắng, sợ rằng tiểu thư trong nhà này gặp phải chuyện gì, tăng nhanh cước bộ tìm kiếm mọi nơi. Trong lòng nghĩ tới nữ nhân chỗ ở tất nhiên tương đối tinh tế, liền hướng căn phòng hoa lệ nhất trong viện đi tới.
Kỳ thực hắn đi về phía căn phòng kia cũng không tính là nơi hoa lệ nhất trong viện, chẳng qua là cột nhà có khắc một bức tranh diện mạo phi phàm, trên chiếc cửa sổ tinh xảo còn lộ ra ánh đèn, người bên trong phòng tựa hồ còn chưa ngủ. Hắn chậm rãi đi tới, lại nghe bên trong nhà có tiếng bước chân, hắn bận rộn nghiêng người trốn sau trụ trong phòng. Thấy cửa sổ mở ra, một người xuất hiện ở phía trước cửa sổ.
Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên ngây ngốc, đứng ở phía trước cửa sổ chính là một nữ tử, y phục tuyết trắng tóc dài đen nhánh ôm lấy dung mạo như tiên, ở nơi này trong bóng đêm nhìn lại, thế nhưng không giống chân nhân, mà là Phiếu Miểu Tiên Tử. Tiểu Thanh ở Trương gia mặc dù rất đẹp, nhưng so với người này, cũng là một trời một vực, tướng mạo kém rất xa, khí chất lại càng khác biệt. Nữ tử này đẹp mà không mị, quanh thân trên dưới đều lộ vẻ lạnh nhạt quạnh quẽ, nhưng còn mang theo cao ngạo anh khí. Quả nhiên là tiên tử, làm cho người ta cảm thấy không thể nhìn gần.
Nữ tử ánh mắt quét qua, nhìn chung quanh không có gì dị thường, đóng lại cửa sổ. Trịnh Duẫn Hạo vẫn ngẩn người, nửa khắc đồng hồ sau mới phục hồi lại tinh thần, cũng khó trách hái hoa tặc, nữ tử này có thể làm cho nam nhân trên thế gian quên cả sống chết.
Đúng rồi, hái hoa tặc! Trịnh Duẫn Hạo thầm mắng mình như thế nào lại phải đến tận đây, thế nhưng lại quên mục đích chính. Bạch y nhân kia hơn phân nửa là hái hoa tặc, hướng về phía tiểu thư này mà đến. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn hoảng hốt, trong tay dao găm mở cửa phòng, nghiêng người đi vào.
Mới vừa đi nửa đoạn hành lang, chợt nghe tiếng hít thở, Trịnh Duẫn Hạo cả kinh, nghiêng người né tránh. Mắt nhìn sang, một đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng vào mắt hắn. Trong mắt tinh quang bắn ra bốn phía, người nọ cũng nhìn thấy hắn.
Trịnh Duẫn Hạo thầm kêu không tốt, đang muốn lắc mình chạy trốn, ánh mắt đảo qua lại phát hiện người nọ chính là nữ tử vừa rồi nhìn thấy. Hắn ngẩn ra, nữ tử ống tay áo vung lên, tựa hồ muốn nói gì. Hắn đang muốn mở miệng thanh minh bản thân tuyệt không ác ý, lại thấy trước mắt thiên toàn địa chuyển, thế nhưng té xỉu.
Dòng nước lạnh như băng tưới vào trên người, Trịnh Duẫn Hạo mở mắt ra, trước mắt đèn dầu sáng rỡ, đập vào mắt có thể thấy được mấy tên nam tử, vẻ mặt cực kỳ hung ác. Hắn ngây ngô sửng sốt một chút, không biết xảy ra chuyện gì, chung quanh không gian hẹp hòi, tùy thiết vây quanh, đúng là lao ngục. Hắn động động thân thể, phát hiện tay chân thế nhưng không thể tự do hoạt động. Giương mắt nhìn lại, cổ tay mình bị cột lại bởi một sợi xích sắt dày cộm, xích sắt dưới ánh lửa phát ra ánh sáng màu trắng bạc, cùng với hai cây cột liền có thể đem hắn treo lên, hiển nhiên là tinh cương sở chế (thép được luyện rất tốt). Trịnh Duẫn Hạo vận khởi nội lực muốn thử đánh gãy xích sắt, lại phát hiện đan điền trống trơn, nửa điểm nội lực đều vận không được.
Trong lao những người khác phát hiện hắn mở mắt, một gã nam tử áo xám buông chậu:“Hắn tỉnh dậy!”
Nam tử áo xám nói chuyện với Hăc y nam tử đang ngồi trên ghế, Hắc y nam tử gật đầu một cái:“Tử Nghiêm, ngươi tới hỏi hắn.”
Nam tử áo xám lĩnh mệnh, đi tới trước Trịnh Duẫn Hạo:“Ngươi là người phương nào? Nửa đêm xông Kim trang, là ý gì?”
Trịnh Duẫn Hạo đã hiểu tình cảnh bản thân, trong lòng vừa lúng túng lại vừa buồn cười: Đường đường là bộ khoái, thế nhưng đi bắt tội phạm lại bị người bắt đi, thật sự là không thế nào hiểu chuyện tình a. Hắn hơi sợ run một lát, nghĩ tới làm sao đối mấy người này giải thích. Lại thấy nam tử được gọi là Tử Nghiêm vung tay lên, một roi hạ xuống, áo trên người hắn nhất thời rách toạc, ngực hiện ra một vết máu đỏ tươi.
“Coi như ta tự tiện đột nhập vào nhà riêng là sai trước, nhưng các ngươi tại sao có thể lạm dụng tư hình?” Trịnh Duẫn Hạo trong bụng tức giận, hô. Coi như hắn tự tiện xông vào gia trang, theo như luật pháp thiên triều cũng là bắt được sau đó đưa quan xử lý. Hắn lẻn vào trang viên cũng không phải là đả thương người, bọn họ tại sao có thể bày tiên hình?
Tử Nghiêm nhìn hắn như nhìn quái vật, còn lại mấy tên nam tử xuy xuy cười ra tiếng:“U, người này còn tưởng rằng hắn là ai vậy, như vậy đúng lí hợp tình .” Tử Nghiêm roi thứ hai đánh xuống, làm rách một mảnh y phục cùng da:“Tiểu tử, ít nói hưu nói vượn, ngươi nếu vẫn trêu chọc, cẩn thận chúng ta đem ngươi băm thành thịt vụn!”
Trịnh Duẫn Hạo tức giận dâng trào, nhìn chằm chằm Tử Nghiêm:“Ta lại không phải là lòng mang ác ý, chẳng qua là thấy có một thân ảnh màu trắng trong đêm vào nơi này. Chỉ sợ ban đêm tiểu tặc tới quý phủ xuống tay, cùng hắn đi vào xem một chút.”
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều là hoài nghi. Người áo đen cười lạnh một tiếng:“Loại này nói dối vụng về cũng có thể hù dọa người? Ngươi cho rằng Kim trang là địa phương nào, tùy tiện được qua lại?” Hắn giơ tay lên,“Xem ra không tàn nhẫn một chút ngươi vẫn không chịu nói thật, đánh cho ta!”
Tử Nghiêm nghe hắn nói như vậy, thủ hạ thi lực, roi không chút lưu tình đánh hướng Trịnh Duẫn Hạo, áo hắn lập tức rách nát, bị đánh thành cái huyết nhân. Vừa đánh vừa quát lên:“Muốn ít tội liền thành thật cho ta, nói, rốt cuộc người nào phái ngươi tới ?”
Trịnh Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, trên mặt không lộ vẻ thống khổ, một đôi mắt vẫn là hắc lượng vô cùng:“Ta cho ngươi biết, các ngươi tốt xấu gì phải đi tra xem nhưng lời ta nói có thật hay không? Ta vào trang tử không đối với bất kỳ người nào động thủ, các ngươi tại sao có thể –” Đối phương một roi đánh tới hắn nơi cổ họng, thanh âm hắn ách lại, nói không ra lời.
Duẫn Hạo thấy nói không thông, cũng liền cắn chặt răng không nói thêm gì nữa. Roi tuy tàn độc,nhưng hắn cũng không phải người được nuông chiều từ bé, thuở nhỏ tập võ, thiếu niên là đi làm bộ khoái, không biết cùng bao nhiêu giang hồ hảo thủ đối chiến qua. Năm xưa lúc không quen đánh nhau, bị thương cũng coi là chuyện thường như cơm bữa, điểm này khổ sở coi không là cái gì. Huống chi nội lực của hắn mặc dù không thể vận được, công phu hộ thân vẫn là còn, roi đánh hung ác, nhưng không thương gân cốt, chẳng qua là da thịt thương mà thôi. Hắn vào trang tử không có chuyện đánh người, không phân biệt thị phi như đám người này, hắn tới đây không có ác ý, người thông minh nên hiểu rõ mới phải.
“Mẹ , tiểu tử này vẫn còn chịu nổi!” Tử Nghiêm phun nước bọt ( bẩn khíp = =” ), hung hăng nói,“Mang nước muối tới!”
Nước muối vẩy vào vết thương, đau đớn ùa tới, hắn không tự kìm hãm được run rẩy người. Trịnh Duẫn Hạo ánh mắt hơi nhíu, biểu hiện trên mặt nhưng vẫn không thay đổi. Người áo đen nhìn hắn như thế, vẻ mặt lãnh đạm có chút thay đổi, đứng lên đi tới, cầm lấy roi trong tay Tử Nghiêm:“Tiểu tử này khí chất cứng cỏi, ta cũng muốn xem hắn có thể kiên trì đến bao lâu!”
Người áo đen hạ thủ so với Tử Nghiêm nặng hơn mấy phần, roi xẹt qua, đau đớn đánh thẳng vào trên người Duẫn Hạo. Vốn là vết roi đã rất nặng, có thêm nhiều vết nữa chồng chéo lên, cơ hồ sâu thấy tới xương. Duẫn Hạo mặc dù bị vòng tay chân cố định ở trên tường, giờ phút này cũng bị đánh cho lay động không chừng. Giống như cơn gió mạnh đánh tới trên người, đau thấu xương, lay động không chừng. Duẫn Hạo cắn chặt hàm răng, cứng rắn không phát nửa tiếng yếu thế. Người áo đen đánh càng cao hứng, tựa hồ dùng toàn thân khí lực vung roi lên, sau đó nghe “Két” một tiếng, roi thế nhưng bị đứt.
Người áo đen đem roi ném xuống đất, từ trên người một người bên cạnh rút ra môt cây chủy thủ:“Coi như ngươi cứng rắn, ta cũng không tin ngươi còn có thể làm gãy chủy thủ!”
“Tổng quản, trang chủ phân phó nói nhất định phải hỏi ra lai lịch hắn, không thể để cho hắn chết được.” Người phía sau nhắc nhở,“Ngài nên kiềm chế.”
“Biết, ta sẽ không giết hắn.” Tổng quản cười gằn tới gần,“Tiểu tử này võ công không tệ đúng không? Thế nhưng có thể lẻn vào trong trang. Ta bây giờ sẽ làm cho hắn biết tư vị bị phế bỏ công phu!”
Hắn nói, gạt phân nửa bên phải áo Duẫn Hạo, chủy thủ dọc theo cổ tay Duẫn Hạo đi xuống, lại đi lên đến khuỷa tay. Duẫn Hạo kinh hãi, không nhịn được buột miệng mắng to:“Các ngươi đám người điên này! Ta và các ngươi không thù không oán, ngươi làm sao lại muốn cắt đứt gân tay ta?”
“Gân tay? Ta còn chọn gân chân ngươi ni!” Tổng quản nói cúi người xuống, ở gót chân trái Duẫn Hạo vung lên chủy thủ. Duẫn Hạo chỉ cảm thấy một trận đau nhức thấu xương, trong lòng giận quá mức, đem tất cả những lời mắng chửi người trong đầu hoàn toàn nói ra miệng. Hắn luôn luôn lấy lễ kiềm chế, mắng chửi người nói lăn qua lộn lại liền như vậy hai câu, tổng quản nghe vậy không nhịn được, ném chủy thủ, trực tiếp đâm đến trên bả vai hắn:“Lúc này còn dám mạnh miệng? Không muốn bị giày vò liền ngoan ngoãn khai báo lai lịch ngươi, tại sao đêm lại vào do thám Kim trang?”
“Mẹ các ngươi đám hỗn đản kia! Lão tử đi vào còn muốn các ngươi quản? Một lũ chó săn vô năng, người khác dụng độc bắt ta, các ngươi liền cũng ra vẻ ta đây! Hèn hạ vô sỉ tiểu nhân –” Duẫn Hạo buột miệng mắng to,“Lão tử mới không biết các ngươi cái gì Kim trang heo trang chó trang , lão tử là đi theo Bạch y nhân kia tiến vào, tên kia làm không tốt chính là cái gì Điệp yêu hoa , các ngươi bây giờ bắt ta tra khảo, cẩn thận hắn đối với nữ nhân trang tử các ngươi hạ thủ!”
“Nói nhao nhao làm ồn ta cái gì, còn không có hỏi ra sao?” Duẫn Hạo mắng thật cao hứng, chỉ nghe một thanh âm ưu nhã truyền đến, hắn ngẩn ngơ im miệng. Thanh âm kia vô cùng dễ nghe, trầm thấp mang theo mị hoặc, chậm rãi nói tới, ngược lại giống như là ca hát. Duẫn Hạo đỏ mặt lên, thật may là khắp người đầy máu tươi dưới tình huống căn bản là nhìn không thấy, hắn quay đầu hướng nơi thanh âm tới nhìn lại, chỉ thấy ngoài song sắt một nữ tử mặc bạch sam, tuy ở nơi lao ngục âm u này, vẫn lộ ra vẻ xuất trần. Duẫn Hạo nhận ra người bản thân trước khi hôn mê nhìn thấy chính là nàng kia, nhớ tới động tác nàng vung tay áo, trong lòng biết hơn phân nửa là nàng ra tay. Song nghĩ đến bản thân lầm xông vào đây trước, cô gái này một thân một mình, tự nhiên là muốn thật nhiều phòng bị , cũng liền không quá tức giận, giọng nói thấp mấy độ:“Vị cô nương này, tại hạ tới quý trang không phải là có ác ý, thỉnh cô nương minh xét.”
Nàng kia đi vào trong lao, gương mặt lạnh như đóng băng, vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp nhưng là lạnh như băng. Mấy tên tra hỏi nam tử thấy nàng đi vào rối rít lui sang một bên, cúi đầu cung kính nói:“Trang chủ.”
Trang…… Trang chủ? Duẫn Hạo lấy làm kinh hãi,cô gái xinh đẹp này, lại là trang chủ? Nàng khí thế mặc dù đủ, nhưng vóc người nhỏ gầy tinh tế, giữa hơi thở cũng có thể thấy được võ công cũng không quá cao. Trong lao mọi người võ công đều là cực cao, thế nào lại là thuộc hạ dưới tay của nàng? Lại nghe nữ tử hừ lạnh một tiếng, đi tới trước mặt hắn, đầu ngón tay bắt được cằm hắn, thanh âm cũng không nửa phần ôn nhu:“Trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn, ai là cô nương?”
“Cô…… Kia, phu nhân?” Duẫn Hạo thấy nàng tóc dài thả xuống, cũng không búi tóc, xem ra cũng không giống như là cô nương đã xuất giá, nói xong có chút chần chờ. Nữ tử vung tay lên,“Ba” một cái hướng má trái hắn đánh xuống. Nàng nội lực cũng không cao, nhưng là đối phó với người hoàn toàn không có lực chống đỡ như Duẫn Hạo đã là đủ, một cái tát đem mặt hắn nghiêng qua một bên. Nàng còn không bỏ qua, cúi xuống lấy roi trên đất, cầm trong tay, quất hai roi đánh vào trên người Duẫn Hạo:“Mẹ ! Mở to hai mắt nhìn, gia gia của ngươi có điểm nào giống nữ nhân?”
Nàng — hắn hạ thủ quá mức độc, mặc dù lực đạo không bằng những người kia, đánh bộ vị nhưng đều là địa phương thân thể con người vô cùng yếu ớt. Duẫn Hạo mới vừa bị đánh hồi lâu, lại bị chọn gân tay gân chân, đã hoàn toàn không có khí lực chống cự. Kia trang chủ đánh vào nơi kinh mạch hắn, giống như bị kim châm đau đớn dọc theo kinh mạch lan truyền khắp toàn thân, Duẫn Hạo hừ lên một tiếng đau đớn, há mồm lại mắng. Trang chủ một roi đánh hướng cổ họng hắn, hắn nghiêng đầu tránh né, thanh âm vỡ òa, mang theo run rẩy:“Ngươi lớn lên giống như nữ nhân còn có thể trách ta nhận lầm? Ngươi cũng là hỏi một chút bọn họ, ngươi nơi nào không giống nữ nhân?”
Trang chủ lông mày nhíu lại, trên người tràn ngập sát khí. Hắn quay đầu nhìn thủ hạ:“Hắn không nhận tội có phải hay không? Trong địa lao có cái gì hình cụ? Đều lấy tới!”
“Bẩm trang chủ, lần này mọi người tới vội vàng, không còn kịp mang hình cụ.” Người áo đen cung kính nói,“Trang chủ xin đợi đến ngày mai, bọn ta nhất định mang tới tất cả hình cụ.”
Trang chủ không vui cau mày:“Ai còn chờ ngươi một ngày? Đi phòng bếp tìm cho ta mấy đôi đũa tới! Còn có, đến chuồng ngựa đi tìm cái móng ngựa!”
Hắn nói xong, xoay người nhìn Duẫn Hạo một cái, khóe môi nhếch lên, lạnh lung cười:“Các ngươi một lát đều đi ra ngoài cho ta, hắn không phải là không nhận tội sao, ta xem hắn có thể cứng rắn đến bao lâu!” Nói, trên không trung múa roi, đánh vào trên cổ tay phải Duẫn Hạo. Duẫn Hạo tay phải gân tay đã đứt, hắn đánh như vậy, là muốn gân cốt hắn đều sai vị trí, nhất thời đau đến hắn đầu đầy mồ hôi.
“Ta nên nói tất cả! Ta là tuần tra ban đêm thấy có người lẻn vào trang tử, lo lắng là Điệp yêu hoa tới hái hoa, mới theo vào đến –” Duẫn Hạo mặc dù tức giận, nhưng không thể lừa gạt, thanh âm xé rách hô. Kia trang chủ một roi đánh vào vết thương trên ngực hắn, hắn nhất thời đau đớn, không khỏi im miệng. Trang chủ cười lạnh:“Ngu ngốc, ngươi có thể suy nghĩ một chút làm sao nói dối chân thật một chút.”
“Khốn kiếp –” Cổ họng giống như là bị cắt, hoặc như là đang ngậm lửa, mỗi lần nói một chữ đều đau nhức vô cùng. Duẫn Hạo nghe được thanh âm bản thân khàn khàn, trong miệng đã cảm thấy vị ngọt.
………………………………………………………………………….
Dài tàn bạo a *quẹt mồ hôi*
Đây nà món quà căm bách Sò tặng choa tất cả tỷ mụi đã nun ủng hộ Sò trg thời gian vừa qua =]]
Sò sẽ cố gắng post chap mới các fjc còn dang dở ~^^~
Iêu mọi ngừi nhìu nhìu :* :3